[ĐN Twilight] Chương 88: Phiên ngoại của Edward


Chương 88: Phiên ngoại của Edward

“Em không thể xác định của tương lai của Claire?”

Khi mọi người xuống tầng, tôi không nhịn được lặp lại lời nói đầy bi thương trong đầu Alice. Trước tình huống này, em ấy vừa cảm thấy thất bại vừa nghi hoặc, đặc biệt là sau khi biết được Claire mang thai, ở trong mắt em ấy, tương lai của Claire biến thành đêm tối mịt mù, bạn sẽ chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì, dù chỉ là một chút ánh sáng.

Cảm giác này thật tồi tệ, không ai biết bụng Claire… bảo bối ấy? Bảo bối chết tiệt, chẳng lẽ Rosalie không biết suy nghĩ của mình thực sự không công bằng với Claire sao? Tôi căm tức nhìn Rosalie đang hưng phấn đến mức đi đi lại lại ở tầng một, chị ta vừa sợ hãi vừa mừng rỡ như điên. Một đứa trẻ nửa người nửa ma cà rồng, nó có đôi mắt hoặc là mái tóc vàng của Claire, gương mặt xinh đẹp hồn nhiên không rành thế sự, đây là hình ảnh trong lòng Rosalie.

Chị ta muốn có con đến mức điên rồi, căn bản không rõ liệu chuyện này có gây hại cho Claire hay không. Chị ta ngang nhiên ôm tâm lý may mắn mà cho rằng chuyện này rất an toàn, bởi vì Caius sẽ không để Claire chết, cho nên chỉ cần Claire liều mạng kiên trì thì đứa trẻ này có thể sống sót.

Nhưng không ai hiểu rõ hơn Carlisle rằng cô ấy không thể chống đỡ nổi, tôi nghe thấy cha mình đang lo lắng, tốc độ sinh trưởng của đứa trẻ này quá nhanh, nhanh đến mức phải nói là hy sinh cả cơ thể mẹ để khiến mình được sinh ra. Bản tính của ma cà rồng vốn là cướp đoạt, không có nhân tính, Claire sẽ sinh ra một tên ma quỷ.

Ai biết nó là cái gì chứ, Emmett cũng cảm thấy áp lực, nhưng chắc chắn rằng anh ta sẽ luôn dung túng cho sự tùy hứng của Rosalie.

Anh có còn nhớ ngày mà em không nhìn thấy tương lai của Claire không? Nó xảy ra rất đột nhiên, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào cả.

Alice không nhìn tôi, em ấy đang ngây ngốc mà ngồi trên ghế trong phòng ăn, nhưng tôi biết rõ em ấy đang muốn nói cho tôi biết điều gì. Em ấy tiếp tục nói trong đầu —— Edward, em đoán rằng, không phải em không nhìn thấy tương lai của Claire mà là em không nhìn thấy tương lai của đứa trẻ này. “Nó” không cho phép người khác rình nó, cho nên đã đem vận mệnh của mình đặt lên người Claire.

Tôi bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, nghe có vẻ càng khó tin và lạ lùng, chẳng lẽ cái tên kia mới phát triển được ba ngày mà đã biết làm thế nào để cướp đoạt mạng sống của mẹ mình sao? Nghe có vẻ giống như là nếu nó chết đi, nó cũng sẽ kéo theo cả Claire vậy.

Tôi lắc đầu với Alice, điều đó không có khả năng, Alice chỉ suy nghĩ lung tung thôi. Tôi thà tin năng lực của Alice có điểm khuyết còn hơn, giống như tôi vậy, à, Bella. Tôi nghĩ đến lúc cô ấy vạch trần thân phận của tôi, một ma cà rồng, một thợ săn có thể giết chết cô ấy. Nhưng cô ấy hoàn toàn không biết điều đó, vẫn cứ ngốc nghếch, không hề phòng bị, cô ấy căn bản không rõ mình biết cái gì.

Vừa nghĩ đến hậu quả là cả người tôi đều không ngừng run rẩy, tôi sợ hãi Caius quyết định hành hình sớm, nhất định hắn sẽ chuẩn bị hình phạt treo cổ, treo Bella lên như bàn đu dây, thẳng đến khi cổ của cô gãy răng rắc. Cảnh tượng ấy làm cả người tôi cứng ngắc vô số lần, một sự đau đớn khó tả dường như đã đánh trúng trái tim của tôi, tôi không thể chịu đựng được bất cứ kẻ nào làm hại đến Bella, cho dù chỉ là tưởng tượng thôi cũng không được.

Mà mấy khổ hình đó chỉ là trò chơi nhỏ của Caius mỗi khi rảnh rỗi thôi, cái lão già biến thái kia. Tôi nên cảm thấy may mắn vì hiện tại hắn chẳng còn tâm trí nào nữa, sự tàn khốc và âm hiểm của hắn đều biến thành nỗi lo lắng khôn nguôi về Claire.

Tôi nghe thấy Caius cũng sắp nổi điên rống giận như tôi, trong lòng hắn dường như có một ngọn lửa đủ để hủy diệt thế giới này, hắn cực kỳ tức giận, lo âu đến mức sắp phát điên, lý trí của hắn sắp bị hủy diệt rồi.

Claire yêu cái thứ trong bụng… Bảo bối, chết tiệt, chẳng lẽ Rosalie không thể ngừng tiếng thét thần kinh trong đầu chị ta sao?

Bảo bối bảo bối bảo bối… Nó căn bản là ký sinh trùng, đây là lời đánh giá trong đầu Caius giờ khắc này. Tôi lại bắt đầu hận năng lực của mình, mọi người đều trầm mặc mà đứng hoặc ngồi, nơi này im lặng đến mức ngay cả không khí cũng sắp biến thành áp lực thực chất, chỉ có tôi là rõ bốn phía ồn ào đến thế nào.

Yêu thương đứa bé —— sau khi nghe được lời nói ấy của Claire, chỉ mất một giây để sự ghen tị trong Caius biến thành oán hận. Hiện giờ, hắn đang hận không thể moi cái thứ trong bụng Claire ra để băm thành trăm mảnh, rồi ném xuống cống thoát nước.

Nhất định là Claire sẽ phát điên, tôi vô cảm tiếp tục giám thị suy nghĩ của Caius, nếu không phải có đứa trẻ này thì Claire sẽ không bao giờ dịu dàng tỏ tình với Caius như thế.

Nếu không phải vì đứa bé… Cuối cùng, tôi không thể nhịn được nữa mà nổi điên thét to một tiếng với Rosalie, “Rose! Chị có thể im lặng một chút đi được không!?” Rốt cuộc đầu óc chị ta bị làm sao thế, liên tục nhắc đi nhắc lại “bảo bối”, nghe còn chói tai hơn cả nhạc Rock – thứ nhạc khó nghe nhất trên thế giới này, hơn nữa, bi thảm nhất chính là máy nghe nhạc bị hỏng mất, bạn không thể tắt được, âm lượng to nhất không ngừng tàn phá bên tai bạn, một lần lại một lần phát âm thanh vang trời.

Cho dù tôi vẫn muốn khiến mình bình tĩnh lại. Không phải đi chú ý những thứ đó, bởi vì đây là đầu óc của người khác, không ai hoan nghênh tôi nghe trộm cả, tôi tự làm tự chịu, nhưng điều này không có nghĩa rằng tôi có thể chịu đựng mấy tiếng hét vô lý liên tục lặp lại của chị ta.

Khi mà tất cả mọi người đang lo lắng cho Claire đến mức không biết phải làm sao bây giờ, chỉ có chị ta là không đè nén nổi niềm hưng phấn, chị ta sung sướng… cực kỳ sung sướng!

“Chị thực sự xin lỗi, Edward.” Rosalie xin lỗi tôi nhanh hơn bất cứ lúc nào, chị ta đột nhiên trở nên cực kỳ khoan dung, tính ích kỷ hẹp hòi cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể. Hiện giờ, chị ta nhìn ai cũng thấy rất thuận mắt, chỉ cần Claire có thể sinh đứa trẻ ra, muốn mạng của chị ta cũng được.

Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi tư duy của phụ nữ, cho dù tôi có thể nghe thấy tất cả suy nghĩ của họ, nhưng vẫn không thể thực sự hiểu biết được họ.

Một đứa trẻ là có thể thay đổi họ, Claire cũng thế, cô ấy chẳng cần gì cả, cô ấy muốn dùng mạng sống của mình để bảo vệ đứa đứa trẻ kia.

Chẳng lẽ trẻ con quan trọng hơn cả mạng sống của họ sao? Nếu muốn con thì Claire có thể đi nhận nuôi. Nếu còn chưa đủ, Claire vẫn có thể làm theo lời nói đùa lúc trước, tìm một người đàn ông, chẳng phải kiểu mang thai an toàn đó mới đúng sao?

Tuy rằng phương pháp thứ hai khó có thể thực hiện, bởi vì Caius tuyệt đối sẽ giết chết bất cứ người đàn ông nào đến gần Claire.

Tôi biết Claire mà mất đi đứa trẻ này thì sẽ đau đớn đến thế nào, nhưng mà tôi càng hy vọng Caius có thể thuyết phục cô ấy, bảo cô ấy đừng mạo hiểm. Carlisle đang an ủi Esme, cha cho rằng chúng tôi không có năng lực giúp Claire thực hiện nguyện vọng, bởi vì chuyện đó rất khó khăn đối với con người.

Sự chú ý của tôi bị Alice kéo qua, trong thế giới tương lai ấy là ai? Hình ảnh đầu tiên là một cánh rừng màu xanh lá, là dãy núi Olympic, nhiều bóng dáng màu đen xuất hiện với tốc độ cực kỳ nhanh. Bọn họ đội mũ áo choàng, đôi mắt đỏ sẫm bình tĩnh không gợn sóng. Tôi ngạc nhiên nhìn về phía Alice, hiển nhiên em ấy vẫn chưa biết mình nhìn thấy gì, tử thần trong đêm tối, kẻ trừng phạt đang lặng yên không một tiếng động lao tới.

“Volturi.” Tôi và Alice đồng thanh nói, ánh mắt mọi người lập tức phóng về phía chúng tôi.

“Aro sẽ đến đây.” Alice nhìn về phía cửa, trong đôi mắt xinh đẹp của em ấy có bóng tối rất nặng nề, giống như chiếc áo choàng tối của Volturi đang che đậy ánh sáng bên trong vậy.

“Chuyện khi nào?” Carlisle trầm ổn mà hỏi.

“Rất nhanh, con chỉ biết là rất nhanh thôi.” Nhưng không có thời gian cụ thể, hình ảnh ấy lại trở nên vặn vẹo, khiến giọng nói của Alice tràn ngập đau đớn khó thở.

Tôi gần như lập tức hiểu rõ ràng vì sao em ấy lại không thấy rõ tất cả lời tiên đoán, bởi vì Aro là vì Claire, hoặc là tại đứa trẻ nửa người nửa ma cà rồng kia. Nếu Alice không thể nhìn thấy tương lai của đứa trẻ kia, nên tất cả những thứ liên quan đến “hắn” sẽ bị ảnh hưởng.

Sau đó tôi lại nghe thấy động tĩnh của Caius trên tầng, cửa phòng tầng ba bị mở ra, tôi nghe thấy âm thanh ngay khi Caius đã đi xuống tầng một. Tốc độ của hắn dù là đối với ma cà rồng mà nói cũng nhanh đến mức kinh người, hắn lạnh giọng nói với Carlisle: “Claire cần ngươi.”

Tôi gần như không tài nào hình dung nổi cảm giác tàn khốc trong giọng nói của hắn, khi mọi người không kịp đoán trước, hắn lại trở thành người lãnh đạo lãnh khốc vô tình trước kia. Tâm hồn của hắn còn vô cảm hơn cả tảng đá cứng rắn nhất, hoặc là nói, hắn đã tạm thời nhốt cảm xúc yếu ớt vốn vô ích đối với hắn rồi.

Claire muốn có đứa trẻ đó, mà cái giá lớn phải trả là có thể vĩnh viễn làm bạn hắn. Caius không có cảm giác an toàn, bởi vì tình yêu của Claire, ngay cả hắn cũng không thể phân rõ rằng có bao nhiêu là tác dụng của năng lực nói dối của mình.

Thật sự là bi ai, điều này làm cho hắn phải níu chặt lấy bất cứ cơ hội nào có thể được cô ấy hứa hẹn. Hắn thật sự rất sợ bị mất đi, sợ hãi đến mức không thể tin Claire thật sự yêu hắn.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, nhưng mà tôi biết, sự ấm áp trong trái tim cô ấy không phải tác dụng của năng lực nói dối, tình yêu của cô kiên trì hơn cứ một con người nào.

Carlisle và Esme lập tức trở lại tầng ba, tiếp theo là Rosalie vốn đứng ngồi không yên, chị ta chần chờ vài giây, cũng nhanh chóng chạy theo.

Caius đi đến phòng khách, hắn đứng thẳng tắp, sắc mặt âm trầm. Tôi nhìn thấy hắn tùy ý búng tay một cái, cánh cửa thủy tinh nhanh chóng bị mở ra, Demetri đi vào. Tôi đương nhiên biết rõ bên ngoài còn có Alec, hai người bọn họ chưa bao giờ rời khỏi Caius cả, điều này làm cho tất cả kẻ địch muốn tấn công Caius đều không thể nào ra tay.

“Cậu lập tức trở về, nói cho Aro rằng ta cần tư liệu mang thai giữa loài người và ma cà rồng, tất cả!” Hắn nhấn mạnh lời mình nói, vẻ sát phạt thoáng hiện ra. “Nếu Volturi không tìm thấy, thì cử vệ sĩ đi tìm cho ta, tìm kiếm tất cả đứa trẻ nửa người nửa ma cà rồng. Nếu không tìm thấy…” Giọng nói của hắn trầm xuống, thong thả mà lại đầy mùi máu tanh, “Cho dù phải chế tạo cũng làm ngay cho ta, ta cần nhìn thấy hậu quả mang thai, xem cái thứ được gọi là trẻ con đó sẽ gây ảnh hưởng xấu cho thân thể con người như thế nào, xem nó… rốt cuộc là cái gì.”

Tôi cảm thấy được mình tuyệt đối đã xem nhẹ trình độ tàn khốc của Caius rồi, vừa rồi hắn quyết định cái gì? Chế tạo?

Tôi thực sự không dám đọc suy nghĩ của Caius nữa, từng ý nghĩ của hắn hiện giờ đều khiến tôi cảm thấy lạnh toát. Đúng vậy, hắn sẽ nhận lời Claire, để cô ấy thử giữ lại đứa trẻ đó. Hắn còn lâu mới để ý đến chuyện đứa trẻ ấy là gì, hắn chỉ biết cái thứ đó đang làm hại người yêu của mình, nên hắn phải biết rõ bào thai trong cơ thể Claire là cái gì, hắn mới có thể bảo vệ cô ấy được.

Nhưng không ai nghe qua chuyện sau khi ma cà rồng và con người kết hợp, con người còn có thể mang thai được. Bởi vì ma cà rồng sẽ giết chết cô gái loài người, sức mạnh khi làm tình sẽ trực tiếp đập vụn xương cốt của con người, hầu hết mọi lúc, một ma cà rồng sẽ chỉ thuận tiện hút sạch máu tươi của cô gái thôi.

Caius sẽ không để Claire biến thành vật thí nghiệm dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả, cho nên hắn có thể không từ thủ đoạn, biến người khác thành vật thí nghiệm. Hắn đã “tốt nghiệp” khỏi “lớp mẫu giáo” về tra tấn phạm nhân, trực tiếp lao vào con đường thực nghiệm vô nhân tính đầy tàn nhẫn rồi. Nếu để Claire biết việc này… Trong đôi mắt tối đen lạnh băng của Caius không có sự thương xót nào, hắn nhìn tôi với vẻ cảnh cáo. Trong lòng hắn đã sớm tính toán phải xử tử Bella, nếu tôi dám gây cản trở cho hắn, hắn có thể lập tức lôi Bella tới trước mặt tôi, dùng hết mọi thủ đoạn tra tấn cô ấy để đạt được mục đích lăng trì tôi.

Từ sau khi hắn yêu Claire, hắn đã phát hiện ra thủ đoạn tốt nhất để tra tấn một người là hủy diệt người bạn đời của kẻ đó.

Giống như tôi biết Claire là nhược điểm của hắn vậy, hắn cũng biết rõ nhược điểm của tôi ở đâu, đặc biệt Bella còn là con người, đúng là một cái cớ dễ phát huy. Sự tàn nhẫn của một ác ma như hắn khiến tôi ghê tởm, ai dám chặn đường hắn đều sẽ bị giết chết.

Tôi thực sự không thể tin nổi Claire lại yêu một ma quỷ như thế, lão yêu quái này đúng là quá điên khùng.

Tôi nhìn thấy hình ảnh ấy rất rõ ràng, Aro sẽ đến đây, vì người anh em của hắn mà đến. Cuối cùng thì Alice cũng nhìn thấy rõ ràng, khi Caius quyết định gửi tin tức về, Aro sẽ lập tức lợi dụng cớ này để đến Forks.

Đây là lần thứ vô số mà tôi nói cho mình rằng phải nhẫn nại, hãy từ bỏ ý định ngu xuẩn là mưu sát Caius đi, ít nhất thì một mình tôi không giết nổi hắn, hơn nữa rất có thể còn mang đến tai ương ngập đầu cho gia đình Cullen nữa.

Tôi bắt đầu ý thức được chuyện gì cũng đang rong ruổi về chiều hướng vừa tồi tệ vừa không thể suy đoán trước: Bella nhờ truyền thuyết Quileute mà phát hiện bí mật về ma cà rồng, nếu cô ấy không mẫn cảm đến vậy thì sẽ không bị phán án tử hình. Claire mang thai, điều này biến Caius thành một sát thủ vô tình, hai tay nhuốm đày máu. Alice không thể nhìn thấy tương lai của đứa trẻ đó, cho nên lời tiên đoán về tất cả những người có liên quan đến đứa trẻ đó sẽ trở nên không xác định, không chắc chắn ít nhiều.

Khi lên tầng, tôi và Alice chỉ biết nhìn nhau.

“Có lẽ Jasper nói đúng, đây là một trận chiến tranh.” Tôi nói một cách khó khăn, Claire rất đau đớn, nhưng tôi không thể dễ dàng hô lên sự đau nhức mà cô ấy đang nhẫn nại trong lòng. Cô ấy cố gắng tỏ ra mình vẫn bình thường, ít nhất bề ngoài phải là như thế, rốt cuộc cô ấy đã học được kỹ xảo biểu diễn cao siêu đó từ nơi nào vậy? Sắc mặt tái nhợt, biểu cảm trầm tĩnh, nhưng kỳ thật cô ấy đang phải nhẫn nại từng tiếng kêu rên khi cơ thể bị nứt vỡ.

Đối với Claire mà nói, đây đúng là một trận chiến tranh tàn khốc đến cực điểm.

“Chúng ta chính là người thắng.” Alice rất lạc quan mà nói, cho dù em ấy chẳng tiên đoán được gì cả, nhưng vẫn không hề mất đi trí tưởng tượng trời sinh vốn tốt đẹp của mình.

“Chỉ hy vọng là thế.” Mà tôi lại là một người có chủ nghĩa hoàn toàn bi quan, tôi không cho rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi đến vậy.

“Về Bella…”

Khi Alice nói ra tên này, tôi không thể khống chế được sát khí của mình, đây là một loại phòng vệ theo bản năng. Tôi không muốn thảo luận về Bella trong căn phòng có Caius này.

Chuyện này sẽ làm Caius càng nhớ rõ rằng mình vẫn chưa xử quyết một con người trái pháp luật, ngay cả Carlisle, tôi cũng không dám thương lượng với cha. Hiển nhiên lời tiên đoán của Alice đối với Caius mà nói là vô nghĩa, hắn có thể tùy thời thu hồi sự thương hại của mình, tùy tiện phán án tử hình cho Bella. Hắn không quan tâm đến chuyện Bella có thể biến thành đồng loại của chúng tôi hay không, thế giới này thêm một trẻ sơ sinh hay ít đi một đứa trẻ sơ sinh có gì khác nhau đâu? Không có, đối với Caius mà nói, nếu không phải bởi vì Bella là người thân của Claire thì cô ấy đã chết từ lâu rồi.

“Anh phải làm quyết định, Edward.” Alice không khiển trách tôi, em ấy chỉ nhắc nhở tôi một câu vô cùng đơn giản. “Anh yêu cô ấy, anh không thể kháng cự lại được.”

“Đúng vậy, anh yêu cô ấy.” Tôi áp chế ý muốn rống giận lại, tuy rằng một ngọn lửa giận chưa từng có đang thiêu đốt trong lòng tôi. “Chẳng lẽ Bella sẽ bởi vì tình yêu của anh mà gặp phải họa sát thân sao? Một ma cà rồng yêu một con người, đối với con người mà nói chẳng khác gì tai họa cả.”

Hãy nhìn Caius và Claire đi, ngay cả bản thân Caius cũng biết rõ rằng hắn đã bóp nát cuộc đời vốn tốt đẹp của Claire. Tôi không muốn Bella cũng bởi vì tôi mà gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, quỹ tích cuộc đời của cô ấy nên hoàn mỹ không sứt mẻ, chứ không phải bởi vì tình yêu của tôi mà bước vào đường cùng.

“Vì sao anh không thể tin tưởng rằng đây cũng là yêu cầu của Bella chứ?” Alice kiên trì mà nói, ở trong lòng em ấy, hình ảnh kia lại xuất hiện. Làn da ấm áp mềm mại của Bella trở nên tái nhợt bóng loáng, đôi mắt màu rám nắng hồn nhiên của cô ấy bị màu đỏ tươi bao trùm, cô ấy đứng trong hình ảnh tiên đoán của Alice, lạnh băng vô tình mà nhìn tôi.

“Yêu cầu cái gì? Yêu cầu biến mình thành một con quái vật sao?” Tôi bị đau đớn, lập tức phản kích, lời nói vô căn cứ đó khiến tôi cảm thấy thật khủng khiếp.

“Cô ấy sẽ là bạn của em.” Alice không hề cho rằng chuyện Bella biến thành ma cà rồng rất khó chấp nhận, em ấy thấy mình và Bella sẽ trở thành bạn, cho nên em ấy sẽ chấp nhận một cách đương nhiên.

“Thật vui vì bây giờ cô ấy còn chưa thực sự quen biết em, cho nên em không cần phải tiến lên ôm lấy cô ấy mỗi lần ăn cơm trưa nữa. Hoặc là em sẽ tự giới thiệu mình với cô ấy thế này: “Xin chào, tớ là người bạn tốt tới từ tương lai của cậu, cậu sẽ biến thành một kẻ bất tử giống như tớ, là một ma cà rồng lấy máu tươi mà sống”, em cho rằng loại tự giới thiệu này rất ngầu sao?” Tôi mở miệng một cách trào phúng, vì sao Alice vẫn tin tưởng lời tiên đoán của mình sẽ không sai như vậy chứ, chỉ cần có người thay đổi ý định thì cái gọi là tương lai kia sẽ không thể tồn tại.

“Cô ấy đã biết về sự tồn tại của chúng ta rồi.” Nói xong, Alice chậm rãi đi lên tầng, đây là kiểu bước đi của em ấy sao cho giống con người.

“Đây đúng là một chân tướng bất hạnh.” Cuối cùng, tôi cắn răng nanh, chỉ hận không thể giết mình ngay. Đôi mắt tối đen của Caius không có lúc nào là không uy hiếp tôi, hắn đã biến thành ma quỷ bao phủ Forks rồi.

Khi phải tiến vào căn phòng trên tầng ba một lần nữa, tôi do dự mà quanh quẩn bên ngoài vài giây, tôi nghe thấy giọng nói tỏ ra thoải mái của Claire, “Chuyện này không là gì đâu, Carlisle, cháu cảm thấy mình vẫn làm được mà.” Ai thèm tin lời nói vớ vẩn của cô ấy chứ, bây giờ, ngay cả hô hấp đối với cô ấy cũng là một sự tra tấn cực kỳ khó chịu.

“Cháu muốn ăn gì không, cứ nói cho bác biết, bác sẽ xuống bếp làm ngay cho cháu.” Esme lo lắng nói, Claire gầy yếu khiến mẹ nhớ tới đứa con bệnh tật của mình hồi còn là con người. Trong các trí nhớ khi chưa trở thành ma cà rồng, chỉ có đoạn trí nhớ ấy là sâu nhất.

Nhưng Claire không trả lời, dường như cô ấy đang ngủ, cứ việc một phút đồng hồ trước, cô ấy vẫn còn có tinh thần ứng phó người khác.

Chỉ có tôi nghe thấy cô ấy đang giãy giụa, dường như cô ấy không rõ mình muốn ăn cái gì, thể lực của cô ấy suy yếu đến mức đáng thương, điều này làm cô ấy không rảnh để suy nghĩ lung tung

Bắt đầu từ khi cô ấy phát hiện mình mang thai, sức khỏe của cô ấy chuyển biến xấu nhanh đến mức đáng sợ. Cuối cùng, tôi bước vào phòng, tất cả mọi người đều vây quanh cô ấy, giống như những người đang phúng viếng, vây quanh một quan tài rất lớn vậy. Carlisle cảm thấy ít nhất cũng nên tiêm chất dinh dưỡng cho cô ấy, bởi vì cô ấy bắt đầu bài xích đồ ăn thể rắn. Có thể nhìn ra được rằng thai nhi không liên quan đến cơ thể của cô ấy, có tình huống bài xích này là bình thường. Chỉ hy vọng tình huống này không nên càng ngày càng nghiêm trọng, bằng không, tai nạn sẽ liên tục kéo đến, khiến cô ấy càng đến gần cái chết hơn.

Tôi nhìn thấy Claire nằm ở trên giường mà Esme đã tự mình chọn lựa, mẹ còn cố ý lên mạng chọn loại chăn mềm mại và gối đầu thoải mái nhất. Cô ấy cau mày, nằm nghiêng và cuộn mình trong chăn, đây là một tư thế không có cảm giác an toàn. Sắc mặt của cô ấy vẫn tệ như trước, làn da trắng bệch vì đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời, giống như diễn viên trang điểm đậm trên sân khấu kinh kịch vậy, bôi một tầng phấn trắng cực kỳ dày.

Tôi không nhìn thấy nơi nhô lên trên bụng cô ấy, “Hắn” vẫn chưa lớn đến nỗi trở nên nổi bật, khó có thể bỏ qua. Caius ngồi ở đầu giường, hắn biết rõ cái ôm của mình sẽ chỉ càng làm Claire không thoải mái, cho nên không cố chấp ôm lấy cô ấy, mặc dù ở trong lòng hắn, hắn cực kỳ khát vọng có thể chạm vào Claire. Hắn tỏ ra thờ ơ với tất cả mọi người, trong lòng đang nghĩ xem có nên đưa Claire đến Italia hay không, nhưng hắn biết rõ rằng một con người sống ở Volturi thì không an toàn, nơi đó gần như là nơi nhiều ma cà rồng nhất. Càng đừng nói đến những ma cà rồng ngưỡng mộ Volturi thường chạy đến Volterra, bọn họ nguy hiểm mà tà ác, bất cứ con người gặp phải bọn họ đều có thể biến thành bữa ăn ngon.

Caius không muốn Claire vốn yếu ớt phải mạo hiểm trở lại nhà hắn như vậy. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là nơi này có Carlisle, cha là bác sĩ ma cà rồng duy nhất, không có một trong.

Hơn nữa, y thuật của cha cực kỳ ưu tú, ưu tú đến mức lạ thường.

Không có ma cà rồng nào khác có thể so được với cha, đối với máu tươi của con người, cha không hề có ham muốn gì, cứ như là không ngửi thấy mùi hương ngọt ngào ấm áp của máu vậy. Đối với người bác sĩ ưu tú này mà nói, máu con người chẳng qua chỉ nhắc nhở cha rằng có vết thương phải xử lý mà thôi.

Caius cảm thấy được Carlisle là người tàn tật, thân là ma cà rồng, cha tuyệt đối bị khiếm khuyết chỗ nào đó, nhưng mà điểm này lại có lợi với Claire, ít nhất hắn không cần lo lắng khi Claire bị thương, bác sĩ Carlisle sẽ tấn công cô ấy. Điều này khiến phỏng đoán và nguyền rủa đầy ác độc trong lòng hắn thoáng vơi đi.

Claire hiển nhiên không thực sự ngủ, tiếng hít thở của cô ấy tăng thêm. Dù cô ấy đã cực kỳ nhẫn nại, nhưng hiện giờ cô ấy không còn sức lực để phỏng đoán thính lực của chúng tôi mạnh mẽ đến thế nào nữa, ngay cả sự run rẩy rất nhỏ của cô ấy, chúng tôi đều có thể nghe được rõ ràng. Caius lộ ra ánh mắt như thể đang bị tra tấn, hắn không còn vẻ tàn khốc đến mức không chút sợ hãi nữa, hắn biết rõ người yêu của mình rất đau đớn, hắn nghe thấy trong cơ thể mình đang kêu rên.

Thật tuyệt vọng, tôi không đành lòng nhìn hai người bọn họ nữa.

Tôi nhanh chóng rời khỏi nhà, lao ra bên ngoài, tôi biết rõ mình còn có chuyện phải làm. Claire không muốn lại biến mình thành người mất tích, trong lòng cô ấy đang lo lắng chuyện này. Cho dù vừa rồi cô ấy đã gọi điện thoại cho Charlie, nói rằng cô ấy sẽ ngủ lại ở đây. Nhưng đây chỉ là lí do thoái thác cho hôm nay thôi, ngày mai thì sao? Ngày kia nữa?

Phải có một cái cớ để Claire biến mất một cách đương nhiên, bởi vì bắt đầu từ ngày mai, tất cả mọi người sẽ phát hiện ra Claire vốn chỉ trốn học hôm nay bỗng mất tích rất lâu.

Tôi đương nhiên không thể dựa vào hai cái đùi lấy tốc độ bốn mươi dặm Anh để trực tiếp chạy đến Cục Cảnh sát, tìm Charlie và nói rằng Claire lại rời nhà đi xa được. Cho nên tôi vào ga ra, lái xe của mình mà chạy như bay ra khỏi con đường nhỏ trong rừng rậm, hàng cây linh sam màu xanh biếc ấy nhuốm đầy nước mưa ướt sũng.

Tôi nên nói gì đây?

Cô ấy mang thai, sắp chết rồi, hay là cô ấy đã ngã vào hố đen, biến mất khỏi thế giới này rồi?

Mỗi một loại cách nói đều sẽ khiến Charlie đau lòng, tình yêu của Charlie với Claire giống như một người cha vậy, sâu nặng mà không giỏi bộc lộ qua lời nói.

Khi tôi mãi mới lấy được dũng khí đỗ xe bên ngoài căn nhà của cảnh sát Charlie thì đã là đêm khuya. Đêm nay, Forks vẫn đầy mưa, Claire thích tiếng mưa rơi, có lẽ âm thanh này có thể khiến cô ấy thoải mái hơn. Tôi cảm thấy được vẻ ngoài của mình có chút lôi thôi, nên tắm rửa và thay quần áo khác, hoặc là tôi nên chải gọn mái tóc rối bời của mình xuống. Tôi nói cho mình rằng Claire chỉ đi ra ngoài du lịch thôi, cô ấy đọc sổ tay du lịch thế giới, đột nhiên yêu một nơi nào đó trên thế giới, cảm thấy mình muốn đến đó xem sao, điều đó khiến cô ấy nóng lòng như lửa đốt, liên tục trở mình, không thể ngủ được.

Giống như đang yêu vậy, đúng là một lý do khôi hài.

Sau đó, cô ấy không nói cho bất cứ ai, cứ thế mà xách vali mà lên máy bay, chuyện này có giống như chuyện mà cô ấy sẽ làm không? Căn bản không có khả năng, cô ấy là bé ngoan, tuy rằng rất nhiều khi, cô ấy không giống với những người bạn cùng lứa tuổi, nhưng mà điều này không thể phủ nhận rằng cô ấy không phản nghịch, rất có trách nhiệm.

Nếu cô ấy đột nhiên biến mất, Charlie chắc chắn sẽ nổi điên mà đi tìm cô ấy.

Chuyện Claire không đến trường không thể giấu được bất cứ ai, chỉ cần là chuyện không tầm thường ở đây thì sẽ luôn lấy vận tốc ánh sáng mà truyền tai nhau.

Tôi nghe thấy Charlie đeo dép lê đi đi lại lại trong phòng khách, tôi bình tĩnh lại mới nghe được ông đang làm gì. Ông đang nghe một cuộc điện thoại, tốt lắm, một cuộc điện thoại làm ông cảm thấy vừa khó hiểu lại vừa bất an.

Claire đang gọi điện thoại cho ông, sau khi tôi bỏ đi, cô ấy mãi mới có sức lực để tự mình ngồi dậy. Tôi thật không hiểu tại sao cô ấy vẫn còn sức để gọi điện thoại, cô ấy đã suy nhược lắm rồi.

“Hi, Charlie, cháu muốn đi du lịch xa.” Giọng nói của cô ấy nghe có vẻ bình thường, chỉ là có chút mệt mỏi và vô lực thôi.

“Cái gì? Cháu có thể đi khi đến kỳ nghỉ hè mà, không phải cháu đều làm như vậy sao?” Charlie nghi hoặc chất vấn, ông không rõ tại sao Claire lại đột nhiên muốn đi du lịch lúc này, quá đột nhiên.

“Cháu bị thất tình.” Claire nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có lý do này mới có thể giải thích cho hành động đột ngột của cô ấy.

Sau đó là sự im lặng rất lâu, tôi có thể tưởng tượng khi Claire nói những lời này, Caius bên cạnh đang có vẻ mặt gì.

“Thất tình? Từ từ đã, Claire, thật ra đó chỉ là một sự suy sụp nho nhỏ trong cuộc sống của cháu thôi, cháu sẽ vượt qua được nó. Cậu biết ngay là thằng nhóc kia không phải đối tượng tốt mà, cho nên cuối tuần vừa rồi, cháu mới không dẫn nó tới gặp cậu, cháu đá nó là đúng. Tương lai của cháu còn có vô số cơ hội khác, cuối tuần trước, có một đứa cao to ở La Push còn nói là thích cháu đấy, hiện tại cháu đang ở đâu? Cái gì, cháu đang trên đường đi rồi sao?”

Bước chân của Charlie càng ngày càng nặng, hiển nhiên Claire đột nhiên thất tình khiến ông cực kỳ nóng nảy. Ông tưởng tượng cảnh bắn cho Caius một viên đạn, chỉ hận không thể lập tức mang theo còng tay mà nhốt Caius vào Cục Cảnh sát.

“Vậy cháu muốn đi đâu giải sầu?”

Charlie không muốn mắng Claire, cô ấy đang bị thất tình, đứa trẻ này thật đáng thương, ông đau lòng còn không kịp.

“Châu Âu ạ, có thể cháu sẽ đến Italia xem thế nào, nghe nói nơi đó rất mỹ lệ.” Giọng nói của cô ấy gần như hư vô, nghe có vẻ mỏi mệt không chịu nổi.

Tôi bước ra khỏi xe, nghe đoạn đối thoại của bọn họ rõ ràng hơn. Italia là một vùng đất xinh đẹp, cô ấy đã phải ôm dũng khí như thế nào mới có thể đánh giá như vậy chứ, cái nơi đó gần như đã chôn vùi mạng sống của cô ấy rồi.

Charlie hiển nhiên vẫn cảm thấy chuyện này quá vội vã, chỉ là ông không để lộ sự do dự ra, “Đương nhiên, nếu cháu cảm thấy làm thế sẽ giúp cháu dễ chịu hơn thì cháu cứ đi đi.” Đứa trẻ trưởng thành rồi, ông không thể quyết định tất cả tương lai của cô ấy được.

Sau đó là sự trầm mặc càng lâu hơn, trầm mặc đến mức dường như cả hai bên đều đã cắt điện thoại vậy. Sau đó, Charlie mới ngừng đi đi lại lại, ông ngồi xuống sô pha, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng ống quần ông ma sát với sô pha.

“Cháu yêu cậu lắm.” Claire bình tĩnh mà nói, những lời này giống như một câu chúc ngủ ngon vậy. Bình thường mà ấm áp, cô ấy biết rõ tình yêu của mình đối với người thân tự nhiên và thuần túy giống như không khí vậy.

Charlie kinh ngạc mà hít sâu một hơi, chắc chắn biểu cảm của ông hiện giờ rất ngốc nghếch, nhưng trong lòng ông lại tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Đúng vậy, đương nhiên, đó là điều đương nhiên —— cậu cũng yêu cháu lắm, Claire.

Trước khi cuộc gọi ấy thực sự kết thúc, một sự thôi thúc đột nhiên nổi lên trong lòng tôi, khiến tôi muốn vọt vào mà bắt lấy điện thoại, nói cho Charlie rằng hãy tiếp tục cuộc gọi này đi.

Có thể cô ấy không bao giờ trở lại nữa đâu.

Cô ấy đang đối mặt với cái chết.

Cô ấy yêu một ma cà rồng.

Khi điện thoại bị tắt, tôi dựa vào cửa xe và nhìn ngọn đèn trong phòng, mưa chảy theo mái tóc và lăn xuống hốc mắt của tôi. Tôi lắc đầu, hất mưa trên tóc đi, thật ra điều đó vô dụng khi tôi vẫn đứng mãi trong mưa thế này. Xem ra Claire đã lấy được một cái cớ tốt cho mình, sau đó Jasper sẽ bắt đầu chế tạo bưu thiếp, Charlie sẽ thường thường nhận được đặc sản địa phương được gửi từ Italia tới. Loại lừa gạt này, chúng tôi đều thông thạo rồi.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình không thể cứ thế mà đi, đặc biệt là tương lai đầy tai nạn đang đợi tôi ngay phía trước, Aro và vệ sĩ của Volturi sẽ đến Forks, mà con người nơi này sẽ không biết bọn họ đang gặp nguy hiểm đến mức nào. Tôi chạy qua khoảnh sân tối đen và thoáng đãng, tôi cực kỳ quen tay mà trèo lên cửa sổ tầng hai, cẩn thận mở cửa sổ ra, trên bệ có dầu bôi trơn mà lúc trước tôi từng bôi.

Charlie bởi vì lo lắng Claire cho nên vẫn chưa ngủ, nhưng mà Bella đang ngủ, thoạt nhìn cô ấy không thức nổi. Hoặc là sau khi cô ấy biết chúng tôi là ma cà rồng, cho dù Claire đột ngột biến mất, cô ấy cũng sẽ không cảm thấy nguy hiểm, bởi vì ở trong lòng cô ấy, chúng tôi sẽ không làm hại Claire. Trời biết rốt cuộc cô ấy suy nghĩ cái gì, cô ấy vốn dĩ không có khái niệm chính xác gì về ma cà rồng cả.

Tôi né tránh sách vở và CD bừa bộn trên sàn nhà, đi đến bên giường cô ấy. Tôi không dám khiến thở tự do, máu của cô ấy vẫn rất hấp dẫn đối với tôi, có thể dụ dỗ tôi phạm tội hơn bất cứ kẻ nào. Tôi nói cho chính mình rằng phải hoàn toàn rời khỏi cô ấy mới được, đây là kết quả tốt nhất.

Mình sẽ chỉ mang đến nỗi bất hạnh, đau khổ cho cô ấy thôi. Nếu tôi có thể rời khỏi cô ấy… Chỉ là tưởng tượng thôi cũng khiến tôi mất đi tất cả hy vọng để sống. Nỗi đau đớn này còn hơn cả sự hấp dẫn trong máu của cô ấy đối với tôi. Tôi cảm nhận được cực kỳ rõ ràng rằng nếu giờ khắc này mà cô ấy chết đi thì chẳng khác nào trực tiếp kéo tôi đi cùng, không có gì đau đớn bằng cảnh tượng ấy.

Ma cà rồng yêu một cô gái loài người, đây là một tai nạn mỹ vị đến cực điểm.

Đây là một loại tình yêu chết chóc, chắc chắn không thể hít thở nổi.

Khi tôi về nhà thì trời cũng sáng lên, vừa vào cửa là lập tức cảm nhận được không khí bi thảm ấy. Carlisle vội vàng đi qua trước mặt tôi, cha rất sốt ruột, bởi vì một chuyện đáng sợ đã xảy ra.

Sau thực phẩm ở thể rắn, Claire bắt đầu bài xích dung dịch dinh dưỡng. Cơ thể của hắn không chấp nhận, hoặc là đứa trẻ đó đúng là ác ma, hắn đang tra tấn mẹ mình đến chết.

Caius đổi ý, tôi hiểu cảm nhận của hắn, phải trơ mắt mà nhìn thấy Claire tiếp tục đau đớn như vậy, thực sự không ai khó chịu bằng hắn cả.

“Đến tận lúc trái tim em ngừng đập…”

Claire nhẹ giọng nói, lòng cô ấy trở nên yên lặng. Tôi đột nhiên nhìn thấy một vùng màu xanh lá trong tâm hồn của cô ấy, nó xuyên qua qua rừng rậm của Forks, vô biên vô hạn. Cô ấy nói với mình rằng cô ấy sẽ sống sót, sẽ dùng hết tất cả lực lượng để khiến mạng sống của mình tiến về phía trước.

~~~~~~~~~~~

Tojikachan: Hi, I’m back :v mình sr những bạn đang theo dõi bộ truyện này vì đã lặn mất tâm bấy lâu nay 😦 Do bận bịu quá nên giờ mình mới có thời gian edit tiếp :v mong mọi người đừng bỏ page mình nhé :v

 

 

7 thoughts on “[ĐN Twilight] Chương 88: Phiên ngoại của Edward

Bình luận về bài viết này