[ĐN Twilight] Chương 93: Bella (Phiên ngoại)


Chương 93: Bella (Phiên ngoại)

Mẹ à,

Claire mất tích rồi.

Một tháng trước, Charlie nói với con rằng cô ấy đã đến Italia du lịch, con không biết tại sao Charlie lại tin rằng cô ấy chỉ thất tình. Con đã cố gắng tìm kiếm tung tích của cô ấy, cô ấy thậm chí không gọi cho con một cuộc nào cả, con tin rằng cô ấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng con đột nhiên phát hiện ra tất cả mọi người đều đã quên Claire là ai.

Claire Miller đã chết, chết trong một tai nạn xe hơi hồi sáu tuổi. Khi nói đến chuyện này, Charlie vẫn còn rất đau buồn, bởi vì vụ tai nạn xe hơi ấy không chỉ cướp mất Claire mà còn cướp đi người em gái duy nhất của cha nữa.

Cô ấy – người em họ thân yêu của con – chưa bao giờ trưởng thành cả. Cô ấy chưa từng đến Forks, chưa từng học trung học Forks, cũng chưa từng yêu và không có một học sinh nào nhớ cô ấy cả. Con đã đến nhà cô ấy, ngoại trừ một ngôi nhà trống rỗng ra thì không có gì bên trong cả, trông giống như một ngôi nhà ma trống rỗng suốt mười mấy năm vậy.

Đó là sự hoang đường lớn nhất đã xảy ra trong cuộc sống của con, vô lý đến nỗi con hầu như không thể tưởng tượng nổi, không biết có phải mình vẫn còn nằm mơ hay không.

Con cũng đã tìm kiếm thanh niên tên là Rick Doyle – người yêu của Claire dù có linh cảm rằng sẽ không thể tìm thấy anh ta. Sau đó, linh cảm của con trở thành sự thật, mùa đông năm 2005 của Forks chỉ có một học sinh chuyển đến, đó là con. Học sinh chuyển trường có mái tóc vàng, đẹp như ma quỷ kia không xuất hiện trong ký ức của bất cứ ai. Con đã cạy cửa công ty trường vào ban đêm, mẹ đừng lo, không phải con đi trộm đáp án bài kiểm tra đâu, con chỉ đi tìm thông tin tư liệu về Rick và Claire, cả hai người họ đều học ở Forks, thông tin trên giấy tờ sẽ không lừa dối con.

Tất nhiên là con không tìm thấy gì cả.

Mẹ à, đó là một lời nói dối khổng lồ, tất cả mọi người đều đang nói dối.

Con chắc chắn Claire tồn tại, đôi mắt của cô ấy giống hệt con, làn da của cô ấy trắng nõn hơn cả băng và tuyết, mái tóc của cô ấy rất dài, có màu vàng nhạt. Con đã tìm kiếm trong album ảnh, tóc và làn da của Claire còn nhỏ không giống như khi lớn lên, ít nhất lúc Claire sáu tuổi, tóc hoàn toàn chưa dài đến eo.

Cô ấy không giống như những gì con tưởng tượng ra, con không có trí tưởng tượng phong phú như vậy. Cô ấy mất tích, ngoại trừ con ra, tất cả mọi người đều quên đi sự tồn tại của cô ấy.

Con nhận ra rằng nếu ngay cả con cũng thờ ơ thì Claire sẽ thực sự mất tích, cô ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!

Mẹ à, mẹ đừng lo, con vẫn ổn, thời tiết ở đây đúng là vẫn tệ hại như mọi khi. Nếu điện thoại di động của mẹ không ở trong tủ đầu giường thì mẹ có thể thử tìm tủ bếp xem sao.

Con yêu mẹ.

Bella.

——

Bella do dự trên phím Enter hai phút, nhưng cuối cùng vẫn không gửi email đi.

Bởi vì cô không chắc nếu chuyện điên rồ này bị truyền đi sẽ xảy ra phản ứng hoá học gì, Charlie đã cảm thấy cô có gì đó không ổn, nếu cãi nhau với Charlie thì cô sẽ càng thêm nôn nóng. Thế là cô như bị mắc kẹt trong cổ chai vậy, nếu một người đang sống sờ sờ đột nhiên mất tích trong cuộc sống của bạn, và tất cả mọi người nói với bạn rằng người này không hề tồn tại thì bạn sẽ chỉ hoài nghi không biết có phải mình bị điên hay không.

Bella nghĩ đến mẹ mình, sự đơn giản của Renee luôn luôn khiến cô lo lắng mỗi lần nhớ mẹ, bà ấy hiển nhiên không phù hợp bước vào thế giới điên rồ và tối tăm của cô.

Di chuyển chuột, Bella xóa thư đi. Sau đó, cô cầm lấy chiếc áo khoác tùy tiện khoác lên lưng ghế để mặc vào, đôi mắt cô rất đau nhức, đầu óc mờ mịt, có lẽ là thuốc cảm đêm qua đang tác quái, thỉnh thoảng cô sẽ nuông chiều bản thân, sử dụng loại thuốc khiến người ta sốt và đau đớn này làm thuốc ngủ.

Đôi khi, thường thức và logic không phải là rất hữu ích, giống như không ai có thể giải thích tại sao bạn cùng lớp của cô là ma cà rồng, hoặc Claire đã hoàn toàn mất tích vậy.

Bella đã giúp Charlie nấu bữa sáng là một ít trứng cuộn và bột yến mạch, mỗi khi cùng nhau ăn sáng, bọn họ luôn rất yên tĩnh.

Có một số vết nứt trên bàn gỗ sồi cũ, khi dùng lòng bàn tay vuốt ve chúng sẽ cảm thấy gồ ghề, tủ bát màu vàng thoạt nhìn phai màu khá nặng, ít nhất không làm người ta thoải mái như màu sắc ấm áp.

“Bố ơi, bố có thể kể với con một vài chuyện về Claire không?” Cô nhìn bột yến mạch ngâm trong bát với sữa tươi, hấp dẫn người ta giống như đồ ăn này đang biến thành Người Suy Tư vĩ đại vậy. Đây không biết đã là lần thứ mấy trong tuần rồi, cái tên Claire quả thực đã chiếm cứ bộ não của cô, khiến cô thậm chí còn không thể sinh hoạt bình thường.

Charlie hơi chậm chạp, ít nhất là có vẻ như vậy, ông dường như đang tự hỏi tại sao Bella luôn luôn đề cập đến tên này.

“Claire?” Ông cau mày, như đang nhớ lại điều gì, nhưng những trí nhớ đó ít đến mức đáng thương. Cuối cùng ông thất bại, hơi vội vàng nhét một miếng trứng vào miệng, mơ hồ nói: “Bố đã nói rồi mà Bella, Claire là một đứa trẻ ngoan. Emma và Jason yêu nó rất nhiều… Nó rất dễ thương, thật đấy.” Điều này không hề dễ dàng với ông, nhắc đến những chuyện ấy sẽ vạch trần những vết sẹo trong trái tim ông.

Bởi vì trong lòng ông, tất cả bọn họ đã chết, chết trong cùng một ngày.

Bella ngạc nhiên thì thầm: “Bố quên cô ấy rồi.”

Đó là sự thật, nhưng cô không bao giờ tin rằng Charlie lại quên sạch như vậy, dù cô ngụ ý ám chỉ hay hỏi rõ thế nào, Charlie vẫn không thể nhớ ra Claire.

Mỗi lần đều khiến cô nhìn lại chính mình, có phải Claire chưa từng xuất hiện hay không? Cho nên mới không ai nhớ cô ấy cả.

“Con bé có một mái tóc vàng đẹp, Emma nói rằng Claire như một thiên thần nhỏ, con bé thích vẽ. Tất nhiên là Jason hy vọng Claire lớn lên sẽ trở thành một nhạc sĩ, tất cả bọn họ đều có ý định khiến con bé học violin, Claire rất thích cười, con bé thích bố ôm bay trên không… Bố không gặp con bé thường xuyên, bởi vì bọn họ không sống ở Forks.” Giọng nói của Charlie dần dần nhỏ đi, nghe có vẻ nghẹn ngào và khó chịu. Gần như một giây sau, ông đặt dĩa trong tay xuống, sau đó đưa tay ra lau mặt với vẻ mất tự nhiên: “Bố đi làm đây, Bella.”

Bella đứng dậy, cô cảm thấy mình đã làm điều gì đó sai trái, liên tục phạm cùng một sai lầm ngu ngốc. Cô không nên hỏi Charlie về Claire như thế này, cứ như là cô luôn luôn nhắc nhở ông về cái chết của Claire vậy.

Không, cô ấy chưa chết! Trong lòng Bella đang phản bác chính mình, cho dù cô ấy đã hoàn toàn mất tích, Bella vẫn không muốn tin rằng cô ấy đã chết.

Nhưng tại sao không ai nhớ ra Claire? Như thể cả thế giới đột nhiên chỉ còn lại một mình cô vẫn còn trí nhớ về Claire vậy. Bella dọn dẹp đồ ăn trên bàn, cô dường như không rõ mình đang làm gì. Ai đó đã đánh cắp tất cả mọi thứ của Claire, sách, đĩa CD, quần áo, đồ đạc trong nhà và cả đôi đũa kiểu Trung Quốc, bao gồm tất cả minh chứng quá trình trưởng thành của cô ấy sau sáu tuổi. Còn cô vẫn ở đây để rửa sạch đĩa trứng cuộn, đau khổ suy nghĩ xem Claire có thực sự tồn tại hay không. Một nỗi đau cực đoan gần như sụp đổ cuối cùng cũng đánh úp lại, cô nghĩ chắc hẳn vẫn còn có người nhớ ra Claire.

Edward.

Cái tên này mang lại cho cô một cảm giác tuyệt vọng, khuôn mặt và hơi thở của anh khiến người ta mê muội, nếu cô có thể bỏ qua thực tế rằng – anh là một ma cà rồng – thì Edward Cullen chỉ là bình thường, cô cũng không biết sao lại dùng từ “bình thường” để mô tả anh, anh là một học sinh bình thường à?

Và bây giờ, cô đã phát hiện ra bí mật của anh: anh là một ma cà rồng. Quan trọng nhất là anh là bạn thân của Claire, bọn họ cùng nhau giữ bí mật mà cô đã phát hiện ra. Claire mất tích, tại sao cô lại đi tìm manh mối ở Charlie chứ, điều cô nên làm nhất là vọt đến trước mặt Edward và yêu cầu anh nói ra tung tích của Claire.

Ý định này luôn luôn đáng sợ, nhưng Bella không do dự, cô ném đống đồ ăn trong tay đi, kéo đại một tờ khăn giấy để lau bọt trên tay. Sau đó, cô lấy túi xách của mình và lao ra khỏi nhà, khi khởi động chiếc xe, động cơ đột nhiên rung lên, Claire vốn luôn lo lắng rằng chiếc xe sẽ bị hỏng sớm, hiển nhiên vẫn chưa trở thành sự thật. Đó chỉ là một khiếm khuyết nhỏ, Bella không cần quan tâm đến chút tiếng động của chiếc xe cổ điển khiến người ta yêu thích này.

Cô liên tục bỏ qua sự hèn nhát bên trong nội tâm mình, cô còn nhớ lần cuối cùng cô nhìn thấy Edward. Anh đã rất tức giận từ chối tiết lộ tung tích của Claire, dáng vẻ giận dữ ấy thực sự khủng khiếp, Bella dễ dàng nhớ lại đôi mắt đen kịt đầy cáu kỉnh vô lý của anh. Điều này nhắc nhở cô về lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Edward cứ nhìn chằm chằm vào cô bằng nỗi tức giận bất thường.

Cô không thể không thừa nhận rằng sự thay đổi cảm xúc của Edward chi phối cảm xúc của cô rất dễ dàng. Trong khi đó, việc Claire mất tích lại luôn tra tấn cô, giống như những cơn gió mạnh và mưa lạnh của Forks vào ban đêm vậy, cô chưa bao giờ ngừng lo lắng.

Edward vẫn chưa đến lớp, đó không phải là tin tốt cho Bella, lúc ở trong lớp toán, cô nhìn sang bàn bên cạnh. Một cô gái có mái tóc xoăn to và đeo kính đang ngồi đó, niềng răng thẩm mỹ của cô ấy vẫn chưa được lấy xuống, làm lộ hàm răng gồ ghề mỗi khi cười rộ lên. Đây không phải là Claire, người em họ của cô không bao giờ như thế, cô ấy không trang điểm, thậm chí không mua các sản phẩm chăm sóc da, các nhu yếu phẩm hàng ngày của con gái hầu như không bao giờ bước vào nhà Swan.

Bella không thể tránh khỏi, với một sự bất an không thể kiềm  chế được, Bella nhớ tới người đàn ông mất tích cùng Claire trong ký ức của tất cả mọi người, hắn là một ma cà rồng.

Ngay trong những truyền thuyết, đủ loại tiểu thuyết Gothic đó, hắn thần bí nguy hiểm, tà ác khủng khiếp. Rick Doyle chính là loại ma cà rồng như thế, mỗi khi Claire không chú ý đến, hắn luôn nhìn chằm chằm mọi người bằng ánh mắt khinh miệt khiến người ta run rẩy.

Hắn cao ngạo, lạnh lùng đáng sợ, không ai dám tiếp cận hắn.

Từng có bạn cùng lớp thảo luận về người đàn ông này trong căn-tin, học sinh nam không giấu được sự phấn khích và lén lút suy đoán có phải Doyle đã từng giết người hay không, sau đó giấu xác ở nơi cảnh sát không thể tìm thấy… Loại tin đồn ngây thơ này càng khiến mọi người không dám đến gần hắn.

Đáng lẽ cô nên nhận ra người mà Claire thích là một ma cà rồng, cho nên người đàn ông đáng sợ đó đã mang cô ấy đi, bao gồm cả ký ức của tất cả mọi người về Claire.

Cũng giống như Edward có thể nhìn thấu tâm trí của bất cứ ai, Rick Doyle xóa được ký ức à?

Vào bữa trưa, Jessica, Eric, Mike và một số bạn cùng lớp khác chen chúc trên một bàn, Bella cảm thấy dường như mình lại chìm xuống nước một lần nữa, khó chịu, khắp nơi ồn ào, khiến đầu cô thậm chí còn hỗn loạn hơn. Cô thử cố gắng nói chuyện với những người khác về Claire, nhưng lại bị Mike cướp đi đề tài. Cậu ta vui vẻ nói về du khách ba lô trong cửa hàng của mình, bọn họ luôn luôn kén chọn mỗi khi mua sắm, Mike nói rằng nếu bọn họ mà ghé thăm cửa hàng một lần nữa, cậu ta sẽ đóng cửa mất.

Đóng cửa nhanh đi. Bella thực sự rất muốn cậu ta có thể ngừng chủ đề nhàm chán này.

“Cậu đã bao giờ nhìn thấy Claire chưa?” Bella đột nhiên cất cao giọng hỏi, cô sớm nên làm như vậy để Mike ngừng lải nhải khoe khoang rồi.

“Cái gì? Ai thế?” Mike cười hỏi, tất nhiên là trong đầu óc cậu ta không có khái niệm Claire là ai.

Cho dù cái tên Claire vốn rất phổ biến, nhưng không có nghĩa là người khác chắc chắn sẽ biết một cô gái tên là Claire. Bella nhìn quanh bốn phía, thấy không ai thực sự nhớ tới Claire. Cô không thể khống chế mình nhìn về phía cái bàn gần góc nhà ăn, nhưng tiếc là không có anh em nhà Cullen. Bọn họ thường ngồi với Claire, gần như tạo thành một khu vực chân không mà người ngoài không thể đến gần.

Trong lớp sinh học buổi chiều, những đám mây nặng nề của Forks bao phủ bầu trời bên ngoài cửa sổ, Bella ngồi một mình, cô tưởng tượng Edward sẽ xuất hiện. Mái tóc của anh sẽ bị mưa làm ướt nhẹp, nhưng lại không làm anh trông lôi thôi, ngược lại còn khiến anh trông càng tuấn mỹ hơn.

Anh biết tung tích của Claire, điều đó quá rõ ràng, nếu không, anh đã đến trường học rồi.

Liệu anh có mất tích theo Claire không? Cho dù ngày mai đến trường đột nhiên nghe thấy gia đình Cullen rời khỏi Forks, di cư ra nước ngoài cũng tuyệt đối không gây kinh ngạc. Bọn họ dường như sẽ mất tích bất cứ lúc nào, không ai sẽ nghi ngờ điều đó. Ý nghĩ này khiến Bella hơi sợ hãi và tức giận, sự phẫn nộ này khiến cô càng thêm sức sống, máu dâng lên nhuộm hồng hai má.

Cô tức giận vì sự bất lực của mình, cảm giác này rất đau đớn. Cô thấy mình vẫn còn đần độn ngây ngô ở đây, không có kế hoạch thế này thực sự ngu ngốc như một con ruồi không đầu. Cô nên đi tìm bọn họ chứ không phải cứ dậm chân tại chỗ. Sau giờ học, cô chẳng khác gì chạy trối chết cả, không ai bày tỏ ý kiến gì về việc con cái nhà Cullen không đến lớp, cũng không ai nhớ tới Claire và Rick là ai. Trường học là như vậy, Charlie cũng thế, có lẽ cô nên gọi cho Renee và hỏi mẹ về Claire. Thật ra đều vô ích, Bella biết rõ rằng tất cả mọi thứ về Claire đều đã biến mất, cô ấy sẽ luôn luôn sáu tuổi trong trí nhớ của người khác.

Bella lái xe ra khỏi Forks, đi vòng quanh đường quốc lộ 101, cô biết đại khái nhà Edward ở đâu, chỉ là đại khái thôi, không có bản đồ trên tay mà muốn tìm một gia đình ở đây thật không hề dễ dàng. Mưa rơi càng lúc càng lớn, cây cối bên cạnh sông Karava đều không thở nổi vì bị hơi nước dữ dội này chèn ép. Bella cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi, cảm giác như hít thở quá độ vậy.

Chiếc xe càng ngày càng chạy xa, đi thẳng về phía bắc, cuối cùng cô dừng lại. Cả người nằm sấp trên vô lăng, gần đây luôn bị tra tấn tinh thần khiến cô hơi choáng váng. Cô không muốn vào rừng rậm, nơi đó chắc chắn còn tối tăm âm trầm hơn đường cao tốc. Nhưng không có ngôi nhà nào trông giống như nhà Cullen, có lẽ quyết định tìm kiếm này rất bốc đồng, chắc chắn sẽ thất bại. Tối nay khi Charlie trở về nhà, cô có thể hỏi ông địa chỉ nhà của bác sĩ Cullen.

Nếu bác sĩ Carlisle từ muốn chức thì Charlie chắc chắn sẽ biết.

Bella cảm thấy mình không có sức lực gì cả, cô định nghỉ ngơi thêm một lúc mới lái xe trở về, không biết liệu mưa có thể khiến chiếc xe bị chết máy hay không, cô vừa nghĩ vừa mơ màng, không thể nhúc nhích.

Sau một lúc khá lâu, Bella cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, cô không định qua đêm trên con đường ngoài thị trấn Forks, đang muốn ngẩng đầu lên và khởi động xe thì một âm thanh kỳ lạ khiến cô cứng đờ.

Cánh cửa bị mở ra, Bella ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn vào ánh mắt lo lắng của Edward.

Khi cô tìm anh đến mức sắp phát điên, gần như bỏ cuộc thì anh lại cứ thế xuất hiện vô cùng đơn giản như vậy. Edward vươn cánh tay trắng như tuyết ra, mưa rơi từ cổ áo xuống, tư thế này giống như muốn đến gần ôm lấy cô vậy.

“Bella, cô không sao là tốt rồi.” Anh lập tức nhận ra sự xuất hiện của mình rất liều lĩnh, anh thậm chí vốn không có ý định xuất hiện trước mặt cô.

Bella gần như lập tức đọc được vẻ ảo não trong mắt anh, cô lập tức nắm lấy bàn tay Edward đang muốn rút về, cho dù lần này anh có nổi giận khiến người ta sợ hãi đến đâu, Bella vẫn quyết định lấy hết can đảm không

lùi bước. Nhiệt độ trên tay Edward rõ ràng khiến cô hơi nao núng, giống như cái ôm của anh vậy, tất cả đều khác con người rất rõ ràng.

“Anh nói cho tôi biết đã, Claire đã gặp chuyện gì thế?” Đó là việc cấp bách hàng đầu, Bella sắp bị chuyện này tra tấn đến phát điên rồi.

Biểu cảm của Edward khá kỳ lạ, đầu tiên là anh hơi im lặng, nhưng không hoàn toàn thờ ơ. Anh tùy ý để mình bị sức lực yếu ớt của Bella kiềm chế, cứ thế sững sờ nhìn cô.

“Cô ấy ở đâu?” Bella tiếp tục hung hăng chất vấn. “Các anh đã giấu cô ấy đi rồi có phải không?”

“Không, Bella, sao cô lại nghĩ thế, Claire không sao cả, cô đừng đi tìm cô ấy nữa! Quên cô ấy đi, cô phải quên cô ấy đi!” Edward đột nhiên lớn tiếng nói, vẻ im lặng kỳ lạ của anh đã biến mất, ai đó đã châm lên ngọn lửa trong mắt, khiến anh trông kịch liệt và hơi dữ tợn.

“Cho nên Claire không hề chết, cô ấy đã không chết trong tai nạn xe hơi hồi sáu tuổi, tất cả đều là dối trá, anh lừa tất cả mọi người. Edward, Claire là người thân của tôi, cô ấy là em gái tôi, các anh đã bắt cô ấy đi, còn khiến tất cả mọi người, bao gồm cả Charlie, tin rằng Claire vốn dĩ không hề tồn tại. Làm thế là phạm tội!”

“Không ai tin cô đâu, Bella, cô sẽ chỉ khiến bản thân mình gặp nguy hiểm thôi. Bây giờ cô nên quay đầu xe về nhà, coi như không có chuyện gì xảy ra, đừng… Làm tôi lo lắng.” Edward nói đến đây, biểu cảm và giọng điệu có vẻ cầu xin hơi đáng thương, như thể anh mới là người không có sức lực gì vậy. Mưa bên ngoài xe tiếp tục rơi xuống từ bầu trời âm trầm, tất cả mọi thứ đều trông rất ảm đạm.

“Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm cô ấy, anh không thể ngăn cản tôi.” Bella buông tay anh ra, cô hoàn toàn khó hiểu trước thái độ ba phải của Edward.

“Tin tôi đi, cô ấy không sao cả.” Edward nhẹ giọng, anh không đành lòng dọa sự dịu dàng của cô.

“Tôi không tin.” Bella phấn khích phản bác, cô từ chối rơi vào cái bẫy dịu dàng của Edward, chỉ cần không nhìn vào đôi mắt vàng của anh là được. “Nếu cô ấy bình an vô sự thì đã không mất tích rồi.”

“Cô đúng là muốn ép tôi phát điên mà!” Edward thất vọng nói, nhưng nhiều hơn nữa là bất lực.

“Nói cho tôi biết tất cả mọi thứ đi, tôi có quyền biết những gì đã xảy ra.” Bella cầu xin, khổ sở cúi đầu.

Mọi sự dịu dàng của Edward đều biến mất, anh dường như bị chọc giận nên nheo mắt lại, ánh mắt của anh trở nên âm u và đáng sợ. Bella bị biểu hiện này của anh làm cho sợ hãi, cô không thể không nghiêng người ra phía sau, chạm vào lưng ghế. Bên trong chiếc xe hẹp không thể gây ra bất kỳ trở ngại nào cho một kẻ săn mồi hoàn hảo, khi Bella vẫn còn cứng ngắc, Edward đã đưa tay ra kéo đứt dây an toàn của cô, một tiếng “phựt” khiến cô gái tội nghiệp run rẩy vài cái. Cô bị kéo mạnh qua, không đợi Bella tỉnh táo khỏi cơn choáng váng, Edward đã bế cô ra khỏi xe, mưa rơi xuống người bọn họ.

Tất cả mọi thứ đều nhanh chóng và huyền diệu, tất cả các cảnh sắc, bao gồm cả bầu trời không có ánh sáng đang lùi lại, tiếng gió vang vọng trong tai. Bella cảm thấy khó thở, má cô dán vào ngực Edward, không thể mở mắt để chú ý đến hoàn cảnh bốn phía xung quanh mình. Nhưng khứu giác của cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, nước mưa xen lẫn với rừng rậm thành một mùi hương kỳ dị quấn quanh mũi cô, oxy tràn đầy trong phổi cô cũng mang theo mùi hương này.

Tốc độ của Edward rất đáng kinh ngạc, tiếng mưa và với tiếng nước chảy xiết của sông Thorduk đã dệt nên bản nhạc rừng sâu lắng nhất. Bọn họ nhảy qua các cành cây linh sam, sau đó lao ra ngoài để đến đồng cỏ màu xanh đậm bằng phẳng, mới chớp mắt đã xuất hiện ở phía trước của ngôi nhà. Sau khi đẩy cửa kính vào, Edward nhanh chóng đặt Bella trên ghế sofa trong phòng khách, trong khi Bella vẫn còn lảo đảo, anh đã chạy đi lấy một chiếc khăn to khô ráo.

Tầm nhìn của Bella bị chiếc khăn che khuất, Edward vừa linh hoạt vừa nhẹ nhàng lau hơi nước trên tóc của cô. Bella run rẩy, nhưng không phải vì lạnh, cô ngồi thẳng, mặc cho Edward khom người lau mái tóc dài ướt sũng của mình.

“Được rồi, Bella, tôi vẫn chưa nói với cô… Tôi thà cô không biết gì cả.” Edward cẩn thận, chậm rãi chú ý đến chuyển động trên tay mình, giống như đang đối xử với một chiếc lông vũ quý giá vậy. “Cô không nên làm thế, không nên nhớ ra Claire, bọn họ tưởng rằng cô đã quên hết mọi thứ nên mới buông tha cho cô.”

“Bọn họ?” Bella nghi hoặc hỏi lại.

“Caius, chính là Rick, ông ta không biết rằng ngoài Claire ra còn có người khiến năng lực của ông ta bị mất tác dụng, tôi thực sự thấy may mắn vì ông ta bất cẩn như vậy.”

“Là ông ta đưa Claire đi sao?” Bella sốt ruột hỏi, vì hành động quá mạnh mà cắn phải tóc, chiếc khăn to của Edward vẫn còn bao quanh đầu cô. Cô nhíu mày lại, trông khá chật vật, Edward không nhịn được bật cười nhẹ.

Nụ cười nhạo không có ác ý này khiến khuôn mặt của Bella không khỏi đỏ lên.

“Claire là của ông ta, Bella.” Edward nghiêm túc nói, anh kéo khăn ra, nhìn thấy Bella đang trừng mắt nhìn anh, đôi mắt rám nắng tròn xoe.

“Cái tên ma cà rồng khốn kiếp đến từ California kia coi Claire như món quà Giáng sinh à? Sao lại bảo là “của ông ta” chứ?” Bella tức giận nói, nghe Edward nói không khác gì bắt cóc cả.

“Bọn họ yêu nhau, tuyệt đối không phải món quà Giáng sinh đâu.” Edward vội vàng trấn an cô, miệng lẩm bẩm khá mơ hồ: “Cái tên chết tiệt kia đến từ Italia…”

Bella đột nhiên im lặng, Edward sợ nhất khi thấy cô như vậy, bởi vì anh không thể nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào từ cô.

“Có phải Claire biến thành ma cà rồng không?”

Edward nhìn cô với ánh nhìn thật sâu, cuối cùng gật đầu thừa nhận.

“Cho nên tên học sinh chuyển trường kia đã đưa cô ấy đi, bây giờ bọn họ đang ở đâu?” Bella không biết đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực để không kích động nhảy dựng lên. Cô cảm thấy không thể tin nổi, nhưng trong lòng cô lại mơ hồ biết rõ đây là câu trả lời chính xác, và chỉ có đáp án này mới có thể giải thích tại sao Claire mất tích.

Bởi vì cô ấy đã bất tử, cô ấy sẽ rời khỏi thế giới của con người mãi mãi, cô ấy giống như Edward.

“Cô vẫn muốn đi tìm cô ấy sao?” Edward hỏi với vẻ không thể tin nổi, dường như anh nghĩ rằng đó là một câu hỏi hoang đường, ngay cả giọng điệu cũng mất bình tĩnh.

Bella không trả lời, nhưng khóe miệng của cô mím chặt, dường như muốn dùng sự im lặng để từ chối sự thăm dò của Edward.

Edward lập tức biết ngay trong đầu óc kín kẽ kia của cô đang chứa suy nghĩ cực kỳ ngu ngốc. “Dừng hành động của mình đi, Bella, làm thế là sai lầm đấy.”

“Anh không thể ra lệnh cho tôi, Edward.”

“Tôi có thể, bởi vì tôi sẽ không để cho cô mạo hiểm đâu.”

Hai người to tiếng một hồi, lập tức trừng mắt nhìn nhau. Bầu không khí cực kỳ tệ, sắc mặt của cả hai người đều rất khó coi.

Bella thậm chí còn đỏ hốc mắt, cô không hề sợ hãi.

“Được rồi, tôi sẽ cho cô biết tất cả mọi thứ.” Edward lập tức bị đánh bại, anh trực tiếp ngồi xuống sàn nhà, có vẻ như có ý định nói rõ ràng.

“Tại sao tôi không thể đi tìm Claire?” Bella cảm thấy Edward khắc nghiệt vô tình đến mức tàn nhẫn về vấn đề này.

“Bởi vì cô ấy rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.” Edward nhấn mạnh vào từ này: “Cô không biết ma cà rồng mới sinh nguy hiểm đến thế nào đâu, con người không thể xuất hiện trước mặt cô bây giờ, điều đó sẽ khiến cô ấy gặp khó khăn trong việc kiểm soát bản năng tấn công của mình. Tôi hoàn toàn không thể để cô gặp Claire vào lúc này, cô hiểu không?”

“Thức ăn của cô ấy là…” Bella mở miệng nói rất khó khăn.

“Đồ chay.” Edward trả lời ngắn gọn và rõ ràng.

Câu trả câu này khiến người nghe duy nhất thả lỏng, cô nhỏ giọng nói: “Giống như gia đình anh, Claire sẽ không tấn công con người.”

“Bây giờ cô ấy rất an toàn, không hề mất tích, càng không bị giết. Nhưng cô ấy không thể tiếp xúc với người thân, bạn bè, gia đình cũ nữa.” Edward hơi nghiến răng nghiến lợi giải thích: “bao gồm cả cô đấy, phải giữ bí mật, không thể để bất cứ ai biết được cô vẫn chưa quên.”

“Các anh không thể bị con người phát hiện ra.” Bella cuối cùng cũng hiểu ra, cô đột nhiên trở nên luống cuống, bắt đầu tự hỏi liệu mình đã làm chuyện gì ngu xuẩn sai trái hay không.

Edward dùng sức mím môi lại, cuối cùng gật đầu: “Cô sẽ không sao cả, bọn họ sẽ không trở về đây đâu.”

“Claire cũng sẽ không trở về nữa?”

Giọng nói của cô vừa dứt, Edward đã không ngần ngại trả lời: “Trong một thời gian ngắn, cô ấy không thể tiếp cận đám đông, vì cho nên đây là nguyện vọng của cô ấy. Cô ấy không muốn người thân gia đình mình nhớ ra cô ấy, Claire không muốn gia đình cô đau khổ, không thể sống một cuộc sống bình thường chỉ vì cô ấy.”

“Đó là nguyện vọng của cô ấy.” Bella lặp đi lặp lại với vẻ khó có thể tin nổi.

“Cô ấy yêu gia đình, không thể chịu đựng được rằng gia đình mình sẽ đau lòng vì mất đi cô ấy. Bella, đây là yêu cầu của Claire.”

Bella cảm thấy sự thật vượt quá sức tưởng tượng của cô, cô ngơ ngác nhìn Edward, đột nhiên cảm thấy Claire thực sự mất tích, không bao giờ trở lại nữa. Giống như Edward vậy, anh cũng có thể mất tích bất cứ lúc nào, bởi vì tất cả bọn họ đều giống nhau, bất tử, là một sinh vật khác.

“Tôi biết cô rất khó chấp nhận, nhưng đừng làm tổn thương chính mình.” Edward chậm rãi đặt bàn tay lên đầu gối của cô, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt cô.

“Anh có thể nói thêm về Claire không?” Bella cảm thấy mình muốn nắm bắt bất cứ điều gì, cô hy vọng Edward có thể luôn luôn nói chuyện, ngồi ở đây với cô. “Có khi nào cô ấy không làm quen được không? Dù sao chúng tôi đã làm con người mười mấy năm rồi.”

“Đúng là có một chút, nhưng có người hướng dẫn cô ấy, dạy cô ấy cách hành xử rất cẩn thận. Xung quanh cô ấy đều là các chuyên gia giàu kinh nghiệm, được mọi người che chở rất tỉ mỉ chu đáo.” Edward nhớ lại mấy ngày rối loạn đó, bật cười thành tiếng. “Tôi không hề biết Claire lại thích lộc đấy, cô ấy thích nghi rất tốt, nhưng những người xung quanh cô ấy lại khó có thể thích ứng được.”

Bella cảm thấy nếu anh có thể tiếp tục nói thì ít ra cô có thể yên tâm được phần nào.

Claire vẫn còn sống, Edward vẫn còn ở đây.

“Tôi từng nói rằng một số người trong chúng tôi sẽ có khả năng đặc biệt, chẳng hạn như tôi có thể nghe thấy những suy nghĩ ầm ĩ trong đầu của tất cả mọi người, Claire cũng có khả năng đó, khả năng bẩm sinh.” Edward cảm thấy rất khó để mô tả chính xác về nó, anh tiếp tục suy nghĩ: “Nếu ở bên cạnh cô ấy, chỉ cần cô ấy muốn thì cô rất khó nói dối. Cũng giống như cô ấy nói chuyện phiếm với cô, chỉ cần cô ấy muốn hai bên trung thực với nhau thì cô sẽ không tự chủ được nói ra sự thật. Carlisle nói rằng đó là một loại nhân cách rất tinh khiết, bởi vì phần nhân tính trong Claire rất chân thật, cho nên cô ấy khao khát thế giới cũng là chân thật.”

“Nghe có vẻ không thể tin nổi.” Nó cũng lợi hại như tất cả mọi người có thể quên Claire, và Edward có thể nghe thấy suy nghĩ của bất cứ ai vậy.

“Ngoài ra, cô ấy có thể nhìn xuyên qua ngụy trang của tất cả mọi người, nếu tôi là một ma cà rồng giả vờ là một con người thì cô ấy có thể lập tức nhìn ra bản chất thực sự của tôi.”

“Không ai có thể lừa cô ấy à?” Bella cố gắng tưởng tượng ra khả năng của Claire, nhưng rất khó để nhìn thấy kết quả cụ thể của khả năng đó.

“Có vẻ là thế, cho nên cô ấy có thể nhận ra ai mang thiện ý với mình, ai là kẻ ác, ai yêu cô ấy, ai rắp tâm hại người. Tất cả các năng lực về dối trá không có tác dụng với cô ấy.” Edward khen ngợi: “Năng lực này thực sự rất hữu dụng.”

“Anh có đi khỏi đây không?” Bella sợ hãi, theo những gì anh nói thì thế giới của anh quả thực xa xôi đến nỗi không thể chạm tới. Thời gian của anh đã dừng lại, còn cô vẫn tiếp tục trôi đi.

Edward do dự im lặng, chính điều ấy khiến Bella đau đớn, anh vĩnh viễn không bao giờ biết thái độ của mình có thể chấm dứt cuộc sống bình tĩnh của cô.

“Không, tôi sẽ không rời khỏi đây đâu, Bella.”

Edward lộ ra một nụ cười mỉm, giống như ánh nắng buổi sớm chiếu sáng thế giới ảm đạm của Bella vậy.

“Anh sẽ ở lại bao lâu?” Bella vội vàng hỏi.

“Cho đến khi tất cả các mối nguy hiểm đều tránh xa cô.” Edward kiên định nói.

“Anh đang muốn tôi luôn luôn gặp nguy hiểm à?” Bella thốt lên, đó là suy nghĩ thực sự của cô. Giữa nguy hiểm và Edward, vốn dĩ không cần phải lựa chọn.

Edward biến sắc, anh chắc chắn trong đầu Bella lại nảy ra ý nghĩ không ổn đáng sợ nào đó. “Cô nên cố gắng tránh xa nguy hiểm, Bella.”

Bella im lặng nhìn anh, cuối cùng bất an nói: “Tôi biết rồi.”

Edward đột nhiên nhớ tới năng lực của Claire, bởi vì anh rất muốn biết liệu Bella có nói thật không.

Bình luận về bài viết này